Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 118


Chương 118: Nhạc xưa ღ
Người dịch: Pey
Với Lư Oanh mà nói, với nhiều người khác mà nói, trên đời này con người chính là không bao giờ ngừng nghỉ việc chứng minh giá trị của bản thân.

Rõ ràng là không có tư cách, lại tưởng rằng là có thể, đem ưu thế của bản thân cất giấu đi, chỉ có kẻ ngốc mới làm.
Rất lâu sau, ở trần gian phồn hoa trống rỗng này, một người không có tư cách thì phải nỗ lực tạo ra tư cách, hoặc giả dối bịp bợm bỏ ra vốn của bản thân.

Vì cái gì để cho người khác nhìn mình với cặp mắt khác xưa, vì cái gì để cho những con người kia muốn tiếp cận ngươi, lợi dụng ngươi, muốn chiếm đoạt ngươi, hoặc nói cho hoa mỹ rằng thích ngươi, đem ngươi nâng lên cao một chút, quan trọng một chút.
Như đời sau hôm nay, có bao nhiêu cô gái, rõ ràng thuộc tầng lớp nghèo khó mà có được hai bàn tay trắng trẻo nõn nà, lại đi vay một khoản tiền lớn thuê xe sang trọng, lại vì một bữa tiệc sinh thần nghèo xa xôi cũng phải đi.

Làm như vậy vì cái gì, không phải cho rằng thế nhân này biết, ta có hậu thuẫn, ta có rất nhiều tiền, ta rất cao quý, ta có giá trị của mình, ta không phải là con người mà ngươi chỉ cần dùng chút tiền là có thể xóa bỏ ấn tượng nhỏ của người với ta.

Đừng nói đến sẽ sớm tìm thấy một gia đình giàu sang, sau đó thoát khỏi hoàn toàn tầng lớp nghèo hèn này.
...!Tình đời đều ngại nghèo yêu giàu, bao bọc chính mình, không thể nói đúng hay sai, chẳng qua coi trọng vật chất hơn tình người, thông qua bậc thang thành công mà vươn tới đỉnh cao.
Lúc này bầu trời đã phủ lên một lớp màu đen huyền ảo.
Ban đêm đi thuyền, trong thuyền ánh lửa lay động, hai bờ sông đông nghịt một mảnh, kia trì đứng thẳng ngọn núi, phảng phất từng chích cự thú, đang tiềm phục tại nơi đó, lẳng lặng nhìn dòng người lui tới, nhìn triều đại thay đổi.
Tính nước sông kia rầm nữa tiếng vang, cũng ở đây trong gió đêm, mang theo loại nói không ra lời yên tĩnh.
Khuya hôm nay, trăng sáng không thấy, trên trời đầy sao như mang.
Lư Oanh đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi lên vạt áo của nàng, toát lên khí chất tựa như thần tiên.
Bởi vì nàng đang lo sầu, vì đêm nay nàng sẽ cùng với quý nhân chung một phòng.
Trên thuyền không gian có hạn, số lượng người hơn mười mấy người, nhiều người tụm thành một nhóm cũng hơn mười người rồi, đại đa số có thể ở bên ngoài là ở ngoài hết.

Lư Oanh đứng ở đầu thuyền một hồi, phía sau có vài tiếng bước chân cùng tiếng bay tới, chớp mắt, bóng dáng của hắn ở phía sau bảy tám người.
"Hả là ngươi?" thiếu nữ mở đôi mắt to tròn nhìn Lư Oanh, rồi cười ngọt ngào với nàng, xem ra ngày hôm qua thất vọng tràn đầy đó, đã từ trong lòng thiếu nữ này giảm bớt.

Lư Oanh mỉm cười, nhìn về đám người ở phía sau thiếu nữ đối diện hỏi: "Xin hỏi các vị đang muốn đi đâu?"
"Chúng ta muốn đi tới Hàng Châu" một người nhanh nhảu đáp.
Mà hắn cũng không khỏi tò mò nhìn Lư Oanh khẽ nói: "À ừm, huynh đài đây là người đến từ Lạc Dương phải không?"
Lư Oanh nói: "À không phải! Ta là người Thành Đô."
"Vậy lúc ban ngày huynh đài trôi dạt trên sông, ta muốn hỏi rằng huynh đài đây thật không sợ sao?"
Lư Oanh thản nhiên nói: "Tất nhiên sợ chứ, nhưng sợ cũng chẳng thể làm được gì nên không sợ nữa."
"Thiệt không?"
"Hì hì huynh đài, huynh cũng dũng cảm thật đó."
Tiếng cười nói ở bên trong, con đường thủy đen tối phía trước, đột nhiên xuất hiện mấy chục thắp sáng quang.

Những thứ này ánh sáng chi chít, tựa như đầy sao rơi xuống trong nước sông giống nhau.
Tất cả mọi người bị kia ánh sáng hấp dẫn lực chú ý, một đám ngưng nói chuyện với nhau, quay đầu nhìn lại.
Nhìn những thứ kia ánh sáng càng ngày càng gần, có người nói nói: "Những thứ ở đây đều từ Tây Nam ở bên kia nhánh sông đưa tới, nhìn thuyền này, chỉ sợ có hơn mười mấy chiếc."
Bây giờ là mùa xuân, nên mưa phùng liên tục, thời điểm mực nước sông dâng cao, đột nhiên thấy nhiều chiếc thuyền từ trong góc khuất chèo tới, những người trẻ tuổi lại hô to gọi nhỏ lên, còn thuyền phu thì chả thèm để ý tới.

Một người thuyền thu khác nhịn không được nói: "Cái gì mà ầm ĩ vậy? Ngồi xuống bên kia mà chơi đi, những chiếc thuyền bên kia có nhiều không?"
Một gã chèo thuyền khác cũng lên tiếng: "Những thuyền kia có lẽ là thuyền chở muối của triều đình tới."
Nghe đến đó, Lư Oanh cũng tò mò rồi, nàng giương mắt nhìn những thuyền kia càng ngày càng nơi này.
Giờ phút này, hướng gió là Tây Nam, là hướng từ thuyền bên kia mà thổi tới, cảm nhận được mùi gỉ sắt thoang thoảng trong gió,trong lòng Lư Oanh cảm thấy cực kì bất an, mày đẹp chau lại.
Nàng xoay người rời đi tiến về phía phòng mình.
Ở bên trong không thấy quý nhân đâu, nàng lại đi ra chỗ đuôi thuyền.

Còn chưa tới gần thì cảm giác cánh tay mình bị ai đó nắm chặt.
Cảm giác được nhiệt độ quen thuộc, Lư Oanh cũng không gì vội, khẽ kêu: "Chủ nhân."

"Ừm" trong bóng tối giọng của quý nhân vẫn gợi cảm như thế, dù trời có sập xuống cũng không làm dao động được hắn.

Lư Oanh đứng bên cạnh quý nhân, cũng học theo hắn làm dáng dựa vào mép thuyền mà đứng, mắt thì nhìn những cảnh vật bên ngoài ngày càng gần thuyền, nhìn ở đuôi thuyền phía sau mọi người, nàng cúi đầu nói: "Chủ nhân những chiếc thuyền kia có chút mùi gỉ sắt - thật ý vị làm sao."
Trong bóng tối, người nọ cúi đầu nhìn về phía nàng.

Cho dù bóng đêm đen chìm như nước, hắn mâu quang vẫn sáng ngời như sao.
Lư Oanh nhìn hắn vẫn cố hạ giọng thấp xuống nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy không ổn, chủ nhân nhìn xem những thuyền kia có vấn đề." Nàng lia mắt nhìn toàn bộ thuyền đang lại càng gần, sắc mặt nghiêm túc bồi thêm một câu: "Bọn họ sẽ gây bất lợi với chúng ta!"
Lời này như đinh chém sắt!
Lư Oanh vừa nói xong, nàng nghe thấy trong tối có tiếng người hít một hơi rồi ngã xuống.
Lư Oanh quay đầu lại nhìn thấy, người kia như hòa mình vào trong bóng tối, nhìn kỹ một hồi mới thấy được cái bóng mơ hồ.

Nàng lâu vậy mới thấy được, căn bản chưa chú ý được vẫn còn có một người như nàng.

Mà người đó là vị hộ vệ áo xanh.
Trường Giang nơi hiểm yếu, bao năm qua tới không biết có bao nhiêu thuyền đắm, bao nhiêu tánh mạng che diệt, chỉ là này người áo xanh biết, con sông này trên đường sông cướp, liền phân chia khá hơn chút thế lực.

Lời nói của Lư Oanh hiển nhiên là để cho hắn nghĩ tới những thứ này, nhất thời cũng có chút khẩn trương, hít một hơi rồi lên tiếng.
Quý nhân cũng ngẩn ra, hắn suy nghĩ một hồi, đột nhiên ra lệnh: "Đi gọi chủ thuyền tới đây."
Hắn ra lệnh, tất nhiên là gã hộ vệ kia phải đi rồi.
Chỉ chốc lát, đã thấy bạn chủ thuyền vội vã đến báo danh.
Cũng không biết hộ vệ đã cùng chủ thuyền nói cái gì, đại khái có thể đoán được nội dung vì khi thấy chủ thuyền kinh hãi không thôi, sau đó lập tức dùng đại lễ với quý nhân, miệng còn lắp bắp: "Tiểu nhân...tiểu nhân...không biết...ngài...ngài đại giá quang lâm ạ."
Không đợi hắn nói lắp thêm thì quý nhân đã khó chịu cắt lời hắn: "Bớt nói nhảm đi" đẩy nhẹ Lư Oanh ra, thản nhiên nói: "Ở phía sau thuyền các ngươi phải toàn lực phối hợp với thuộc hạ của ta, chỉ nghe hắn ra lệnh làm việc."
Sau đó mới khẽ cười với Lư Oanh, vỗ vỗ lên vai nàng nói: "A Oanh không phải đại trượng phu sao? Vì thế đêm này ngươi hãy thể hiện cho ta thấy đi."

U đạm ánh sáng ở bên trong, Lư Oanh ngẩn đầu nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau lóe ra tia sáng ngời trong bóng tối, "Được!"
Nàng lui về phía sau một bước, ôm quyền hành lễ với quý nhân, giọng thanh lãnh nói: "Sẽ không làm nhục mệnh!"
Dứt lời, nàng xoay người sang chỗ khác, hướng chủ thuyền đi tới.
Đi tới trước mặt chủ thuyền Lư Oanh hỏi: "Trong thuyền có thể có nhạc cụ nào không?"
"Có có."
"Ngày thường nếu gặp nạn, thì làm thế nào cảnh báo cho mọi người?"
"Có bài hát chung để hát."
"Trên thuyền có thể sao?"
"Có thể."
"Ừm! Rất tốt."
Lư Oanh ra lệnh: "Ra lệnh cho tất cả mọi người vào trong phòng, chỉ trừ người chèo thuyền, bất cứ người nào không được tự tiện đi lại."
Chủ thuyền kinh sợ một chút, lập tức đáp: "Vâng"
Ứng với qua sau, hắn tay phải đong đưa, lớn tiếng ra lệnh: "Tất cả mọi người trở lại trong khoang thuyền đi, toàn bộ trở về khoang thuyền."
Chủ thuyền thanh âm vừa rơi xuống, nhiều thanh âm đồng thời kêu lên: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đúng vậy đó, có cái gì bất ổn phải không?"
"Tại sao phải về phòng ngay thuyền?"
Trong lúc mỗi người một câu hỏi liên tục, chủ thuyền đang muốn giải thích, thì Lư Oanh trầm giọng cảnh cáo: "Không thể nói."
Nói xong câu đó sau, nàng hơi ngẩng đầu nhìn về mọi người khẽ cất tiếng: "Trong đêm nhàn chán, sau khi ta thương lượng với chủ thuyền, nguyện tấu lên ca khúc, luận bàn thi văn, lấy đêm dài làm thời gian."
Lời này vừa ra mọi người vô cùng hứng thú.

Thấy mọi người trên thuyền dần dần trở về thuyền, Lư Oanh vừa ra lệnh: "Trừ những người chèo thuyền, tất cả những người còn lại lập tức gõ chuông, gõ càng to càng tốt, càng vui càng náo nhiệt càng tốt."
"Được được."
Chủ thuyền vội vàng gọi người hầu tới, ra lệnh liên tục.
Lúc này, Lư Oanh lại nói thêm: "Từ đầu thuyền cuối thuyền hãy đốt đèn sáng rực lên, cần phải làm cho con thuyền này càng sáng càng tốt."
"Dạ."
Chẳng qua là chốc lát trong lúc, những chiếc thuyền kia đã là càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, dần dần, những thứ kia một loại trong khoang thuyền thiêu đốt cây đuốc, đứng ở đầu thuyền người trên ảnh, đã mơ hồ có thể thấy được.
Mà tại lúc này, Lư Oanh đã an bài xong xuôi mọi việc, một trận âm thanh điếc tai nhức óc vang lên, đám người kháng nghị nghe Lư Oanh lạnh lùng giải thích: "Chư vị an tâm, còn đây là trống định quân, bản thân ta tình nguyện giống trống biểu diễn một khúc Kiếm Vũ." Nói tới đây, nàng một cước đá gã đang ôm kiếm trong lòng cùng lên sàn với mình, rất trung thành với quý nhân.
Gã còn đang ngẩn ngơ không hiểu đầu đuôi tai nheo ra sao, còn không đợi gã phản ứng thì mọi người đã cười hi hi ha ha ở dưới, trong tiếng cười còn có người thích thú nói: "Ấy! Để huynh đài ấy múa sao? Thật hay quá."

"Ta chưa từng xem qua nam nhân múa hát bao giờ, nhanh chút đi nào."
Tiếng cười rộn ràng cùng với tiếng kêu gọi, chớp mắt đã bao vây gã hộ vệ đáng thương ấy.
Lư Oanh quay đầu lại lập tức, không nhìn tới gã hộ vệ đang xanh mặt, mắt thì dại ra.
Chỉ thấy nàng từ từ cởi đi áo ngoài của mình, nới lỏng y phục bên trong, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, Lư Oanh đã cho người thắp đèn dầu sáng cả con thuyền, lười biếng tựa vào người quý nhân.
Tựa vào hắn, Lư Oanh gọi một tỳ nữ rót cho nàng với quý nhân ly rượu, nàng giơ ly rượu lên hướng quý nhân kính một cái, sau đó từ từ uống.
Nàng mím môi nhấm rượu, rồi ngẩng mặt lên, thái độ thân cận cùng với quý nhân nói chuyện nhỏ, vì vậy mà vô cùng phối hợp, sự chú ý của hắn vẫn đặt trên người Lư Oanh, ngay cả mắt cũng không thèm chớp, dường như căn bản cũng không chú ý tới hơn mười chiếc thuyền đang ngày càng lại gần kia.
Mà như vậy sao một hồi công phu, kia mấy chục con trong thuyền lớn, đi tuốt ở đàng trước một con thăng cao buồm thuyền lớn, đã cách bọn họ bất quá trăm bước chỗ.
Tới lúc này, cả hai bên đã rõ ràng thấy được.
Lư Oanh đã từng trải qua đau thương, nên giác quan thứ sáu của nàng đặc biệt nhạy cảm, nàng nhìn sang bên kia, thấy thuyền lớn của bọn họ đang nhích lại gần, còn có mơ hồ nhìn được vết máu còn chưa lau sạch.
Gió đêm đánh tới.
Trong gió đêm thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng Lư Oanh hay quý nhân văn nhã cao quý tuấn tú, áo bào của họ bay phất phơ trong gió.

Hai người này vốn là có khí chất rồng giữa loài người, đèn dầu được thắp sáng như thế, hai người họ dựa vào lan can, chậm rãi nhâm nhi rượu, nhìn nhau cùng cười, nhất cử nhất động đều lộ ra phong lưu phóng khoáng và cả quyền quý cao sang.
Giống với lúc này, đèn dầu chiếu sáng rực rỡ trên khoang thuyền, từng đợt tiếng cười truyền đến, tiếng cười xôn xao hòa hợp với tiếng trống tiếng chuông đinh vang, khiến người nghe như muốn theo đuổi hương vị xa hoa này.
"Đại ca, việc này còn muốn tiếp tục hay không vậy?" thuyền buồm màu đen giương lên cao, một gã dáng lùn mắt đến gần một thanh niên ưu nhã đứng ở đầu thuyền, tay phải cầm thanh kiếm chĩa mũi kiếm xuống mặt đất, sát khí đằng đằng nhẹ giọng hỏi.
Người được gọi là đại ca đang híp mắt nhìn con thuyền sáng rực phía trước thoạt nhìn những người trên thuyền rất bình thường.

Khi hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ, một gã trung niên văn nhược từ từ lại gần, dường như gã bị cận thị nheo nheo mắt nhìn thoáng qua sau đó hỏi: "Sao thế, có gì không ổn à?"
Nói tới đây hắn lại nói tiếp: "Nhóm người chúng ta đang trữ hàng tốt, nên mới lựa chọn đường thủy này đi, nếu như gặp người ngoài nhiều chuyện đi điều tra chúng ta, chỉ sợ sẽ phát hiện ra hay làm đánh chìm thuyền của bọn họ?"
"Đánh chìm ư? Làm sao đánh hả?" người đó cười lạnh nói: "Trên thuyền này đều là đồng minh, thuận gió đẩy thuyền, chỉ sợ ngoài kia cách mấy chục dặm cũng nghe được rồi, hơn còn đèn dầu đốt sáng rực như thế, thu hút rất nhiều sự chú ý.

Nhìn hai người kia đi, cho dù là nhan sắc hay hành tung đi chăng nữa, cũng là rồng giữa loài người.

Chỉ sợ chúng ta chưa chạm vào họ thì hộ vệ bên cạnh hai người đó đã theo dõi sát sao chúng ta rồi...!Trộm gà không được còn mất nắm gạo, bị phản đòn ngay thôi." Nói tới đây hắn thong thả ra lệnh: "Trực tiếp đi qua đó! Mũi thuyền hay đuôi thuyền đều dập hết lửa cho ta! Nói cho đám người dưới thuyền rằng im lặng một chút, những người này đang hưởng thụ, không rảnh chú ý đến chúng ta đâu."
"Tuân lệnh."
ღ Chương 119: Đêm nay sẽ ra sao đây ღ

Bình Luận (0)
Comment