Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 140


Chương 140: Trên thuyền tình cờ gặp lại ღ
Người dịch: Pey
Lư Oanh không nghĩ cùng hắn tranh chấp.

Nàng yên lặng gối lên đùi hắn, ngửi mùi cơ thể hắn, cảm nhân hơi ấm từ cơ thể hắn rồi chìm vào giấc ngủ sau khi cố tình kiềm chế suy nghĩ của mình.

Trong một khắc không đến, nàng tỉnh lại.

Nhìn thấy Lư Oanh khoan thai tỉnh, hai má đỏ bừng, hai mắt vẫn còn mơ mànng khi mơi sitnrh dậy, quý nhân nhìn nàng rồi ra lệnh nói: “Tới đi và trang điểm cho nàng ấy.”
“Vâng.”
Điều xuất hiện là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, trông xinh đẹp như một nữ nhi.

Sau khi leo lên xe ngựa, hắn ta mở một chếc túi, sau đó lấy ra một thứ gì đó đưa cho Lư Oanh và đeo lên cổ nàng.

Vừa đeo vừa nói: “Lớp da sần sùi này có thể làm lộ rõ nút thắt cổ họng, tiểu nương tử này thật sự tuấn tú, chỉ cần làm chi tiết là được.”
Lư Oanh nghe vậy sững sờ, một lúc sau mới mở to đôi mắt đen nhánh, chớp chớp một cái, “Cái này để làm gì?”
Quý nhân liếc nhìn nàng một cái, không có trả lời.

Nhưng mĩ nam tử trước mắt kính cẩn đáp lại: “Tiểu nương tử hoá trang thành nam nhi có thể dùng đồ giả, nhưng không thể lừa được mắt chuyên gia.

Tiểu nhân tay nghề không kém, có thể làm cho không một ai có thể nhận ra tiểu nương tử đây.”
Mấu chốt là, vì cái gì nàng phải hoá trang thành ai cũng không nhận ra thân thế mà hắn ta nói?
Lư Oanh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía quý nhân.

Thấy nàng mở đôi mắt to, từ mơ mơ hồ hồ dần chuyển sang thấu rõ, quý nhân nhếch môi.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuối ve gò má nàng, giọng nói từ tính mang theo ý cười, “Nếu nàng muốn ngủ thì ngủ đi, đợi tới nơi ta gọi nàng dậy.”
Hơi ấm giữa những ngón tay hắn chạm vào làn da lạnh giá của nàng cho đến khi Lư Oanh vô thức cứng đờ theo bản năng.

Nhưng đằng này, nàng hoàn toàn tỉnh táo.

Hạ mắt xuống, Lư Oanh không biết phải đối với quý nhân dịu dàng như thế nào, vì vậy nàng lặng lẽ cúi đầu không nói gì.


Sau một lúc, mĩ nam tử nói: “Làm xong rồi.” Dứt lời, mĩ nam tử đó hành lễ với quý nhân và Lư Oanh, chậm rãi lui xuống.

Một lúc sau, chiếc xe ngựa đi được một lúc thì dừng lại.

Đã đến bến tàu.

Lư Oanh ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt là thuyền của Khởi Hương Lâu không khỏi ngẩng ra nhìn về phía quý nhân.

Lúc này quý nhân đội đấu lạp lên, che đi gương mặt tuấn tú, hắn thản nhiên nhìn nàng một cái, xuống xe ngựa, bước lên ván gỗ, đi lên thuyền.

Mười thị vệ y phục xanh đều thay thường phục đi theo.

Những người này ở Lạc Dương đều có tiếng tăm, đã cùng quý nhân nhiều năm, không nói đến sống an nhà suиɠ sướиɠ, lại là loại sát phạt quyết đoán, nhưng có tu dưỡng.

Bước đi trong trang phục giản dị như thế này khiến mọi người nghĩ rằng họ đều là những người giàu có và quyền quý, lai lịch bất phàm.

Vì vậy, dù rời khỏi vị trí bên cạnh quý nhân, bất kỳ ai đều có tư cách đến Khởi Hương Lâu làm khách.

Tương đương với việc bên cạnh quý nhân ngoại trừ mỹ nam tử ra, chỉ có một thiếu niên như Lư Oanh đi theo.

Nàng ngẩn ngơ một lúc, nam tử đầu đội đấu lạp đã bước lên thuyền lớn.

Trong khi người nam nhân này từng bước đi lên thuyền, bước chân long hành hổ bộ thu hút rất nhiều lang quân phải thường xuyên ngoái nhìn lại.

Sau mười mấy bước, quý nhân chắp tay trước ngược, lười biếng nhìn Lư Oanh, chờ nàng đi qua.

Lư Oanh bước nhanh tới.

Khi đến bên người hắn, nàng nói nhỏ: “Chủ công, ngài không mang theo tỳ nữ.”
Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai nàng, “Là ngươi.”
Mặt Lư Oanh đanh lại, nhưng nàng từ lâu biết cách đối phó với hắn lập tức ra vẻ mặt đau khổ nói: “Ta sẽ sơ suất nếu không được nghỉ ngơi đầy đủ…”

Quý nhân khẽ nhìn nàng và hơi hất hàm về phía bến tàu.

Lập tức có mỹ tỳ tầm mười bảy tuổi vội vàng chạy tới, nàng ta vọt tới trước mặt quý nhân cung kính hành lễ: “Chủ công…”
Quý nhân nhìn nàng chằm chằm, làm Lư Oanh câm như hến, mới xoay người đi về phía đuôi thuyền.

Lúc này, tàu thuyền bắt đầu xuất phát.

Khi những làn sóng trắng dâng thành hàng, Lư Oanh ngẩng đầu lên và khẽ gật với một vài thiếu niên trên bến tàu đang nhìn nàng, ra hiệu cho bọn họ nói Lư Vân về bản thân nàng.

Sau đó, Lư Oanh quay người lại, yên lặng đi theo sau quý nhân.

Lư Oanh mấy ngày nay thật sự rất mệt mỏi, vì vậy sau khi vào khoang thuyền nàng đã ngủ thϊếp đi trên giường đến tận màn đêm buông xuống.

Vừa mở mắt ra liền nghe mấy tiếng trống dồn dập, kèm theo những tiếng nhạc còn có mùi hương trầm và tiếng cười thướt tha của mỹ nhân.

Thuyền lớn đã vào sông rồi, nhìn mặt sông bên ngoài sáng đèn, nhìn những con thuyền rực rỡ giăng đèn kết hoa, Lư Oanh gục xuống.

Tắm rửa xong, nàng ra khỏi khoang thuyền.

Trên tầng hai của con thuyền có các sương phòng được trang hoàng xa hoa, lúc này các phòng đó đều được trang trí và thắp sáng đèn, qua cửa sổ màn mỏng có thể nhìn thấy các mỹ nhân vũ cơ đang múa uyển chuyển.

Không biết quý nhân ở gian nào nhỉ?
Lư Oanh lười đi tìm, cứ như vậy lười biếng dựa vào thành thuyền, lặng lẽ thưởng thức cảnh đêm.

Thuyền của Khởi Hương Lâu chưa bao giờ kén khách.

Hầu như tất cả các khách đều ngâm mình trong sương phòng, trong rượu ngon và tận hưởng niềm hạnh phúc thế gian này với vẻ đẹp đang trong vòng tay bọn họ.

Không có mấy ai như Lư Oanh đứng ngoài nhìn ngắm phong cảnh.

Bởi vậy nàng thật sự im lặng.


Cũng không biết qua bao lâu, sau lưng nàng vang lên tiếng bước chân, sau đó là một giọng nói trong trẻo vang lên: “Vị lang quân này, ở một mình sao?”
Giọng nói có hơi nghẹn ngào, hình như vừa mới khóc.

Lư Oanh quay đầy nhìn lại.

Đi về phía nàng là một nữ tử ăn mặc đẹp đẽ tinh xảo đến từ một thế gia nào đó.

Tuy rằng để không trúng gió trên thuyền này.

Cách ăn mặc của nàng ta có phần giống với một cô nương trong gia đình thô lỗ, nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra.

Nữ tử đó đi đến bên cạnh Lư Oanh và nhìn cảnh đêm học theo Lư Oanh dựa vào thành thuyền.

Chỉ là nhìn, quầng mắt nàng ta lại đỏ.

Lư Oanh cau mày khi thấy nàng ta sắp khóc tới nơi.

Mà nàng chưa bao giờ là người mềm lòng, lập tức muốn rời đi.

Lúc này, nữ tử cúi đầu nhỏ tiếng nói: “Ta theo phu quân lên thuyền … hắn mê đắm ả kỹ nữ, đêm tân hôn liền chạy ra ngoài cả năm trời.

Hằng năm đều ở trên thuyền này cũng không quay về.”
Quay đầu lại, nàng ta nhìn Lư Oanh với đôi mắt đỏ bừng.

nhỏ tiếng hỏi: “Còn tiểu lang quân này thì sao?  Trông lang quân không giống những loại người xuất hiện trên thuyền này, vì sao lang quân lai ở đây?”
Lư Oanh nhìn nàng ta.

Nữ tử này đã có gia đình vẫn chải búi tóc của thiếu nữ, vì một kẻ như phu quân bỏ lại trong đêm tân hôn, có đáng không?
Sau khi nhìn nàng ta, Lư Oanh trả lời: “Ta là tùy tùng đi theo chủ tử mà đến.” Lời vừa ra, nàng ta ngẩn ra, nghi ngờ nói: “Ta còn tưởng tiểu lang quân là …” mới nói được tới đây, ánh mắt ngưng động và khuôn mặt tái đi.

Lư Oanh nhìn theo ánh mắt nàng ta.

Tuy nhiên, một nữ tử bước ra khỏi khoang thuyền.

Nữ nhân đó thanh tú và mảnh mai, khuôn mặt giống với Lư Oanh, ngoại trừ đôi mắt hơi xếch lên, vẻ ngoài có vẻ yếu ớt nhưng bên trong lại quyến rũ tận xương.


Người này thoạt nhìn mười bảy hoặc mười tám tuổi, so với nữ tử đang đứng bên cạnh và cả Lư Oanh thì tướng mạo lẫn khí chất đều kém hơn rất nhiều.

Cảm giác có người nhìn, nữ nhân đó cũng quay đầu nhìn lại.

Liếc nhìn thấy người quen, nữ nhân này hai mắt liền sáng ngời.

Nàng ta ưỡn ẹo đi về phía họ.

Nhìn thoáng qua Lư Oanh sau đó chuyển hướng nhìn nữ tử bên cạnh Lư Oanh, nhẹ nhàng nói: “Nguyên thị, tỷ tỷ đã gả cho Dương lang, cớ sao vẫn còn búi tóc thiếu nữ ?”
Nàng ta hỏi một cách nhẹ nhàng và ôn nhu nhưng vẻ đắc ý trong mắt khiêu khích nhìn Nguyên thị, ném mị nhãn cho Lư Oanh, rõ ràng muốn nói cho Lư Oanh biết, Nguyên thị là nữ nhân đã có phu quân.

Nguyên thị vẻ mặt ủ rũ nói: “Việc này có liên quan gì tới ngươi?”
Nàng ta che miệng cười duyên, “Muội muội đây còn không phải sợ tỷ sẽ đội mũ xanh cho phu quân của chúng ta sao?”
Lời nói thật th ô tục, mặt Nguyên thị tái xanh và rõ ràng rất tức giận.

Nhưng nàng ăn nói vụng về, bị nhục nhã liền liền nói không nên lời.

Nguyên thị tức giận run lên, quay đầu bỏ đi.

Dù đã bỏ đi, nữ nhân lã lướt này vẫn không muốn cho Nguyên thị đi.

Nhìn thấy nàng ta đuổi theo, Lư Oanh nhíu mày.

Mơ hồ nghe được nữ nhân đi theo Nguyên thị, vẫn giọng điệu thỏ thẻ tiếp tục nói: “Nguyên thị, tỷ tỷ và Dương lang cùng nhau lớn lên, nhà của muội tuy là chịu tội nhưng muội cũng bị đưa vào tiện tịch.

Có điều Dương lang rất tốt với muội nha, chàng vì muội mà coi con thuyền này là nhà.

Tuy tỷ tỷ đã gả cho chàng, nhưng chàng không thèm chạm vào tỷ.

Hì hì, Nguyên thị à, hiện tại tỷ thắng hay vẫn là muội thắng, hửm?”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Nguyên thị tái nhợt, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.

Nữ nhân kia một tấc không rời, tiếp tục dịu dàng tỉ tê nói: “Nói đến, tỷ muốn suy nghĩ cẩn thận, nói cái gì phải hủy hôn thành toàn cho chúng ta, Dương lang cũng đồng ý.

Nhưng mà muội không đồng ý, muội muốn chàng cưới tỷ, chính là muốn cả đời tỷ phải sống thủ thân như quả phụ vậy đó, cho dù muội muội không bước vào cửa Dương gia, thì tỷ tỷ cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể ở bên cạnh chàng … Nguyên tỷ tỷ ...!tỷ tỷ của muội à, tỷ nói xem muội tốt với tỷ cỡ nào?”
Nội tâm người dịch -  phải tui thì tui cho luôn đí.

Bình Luận (0)
Comment