Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 162


Edit: Quần bay theo gió
 
Beta: Pey
 
Hành trình tiếp theo đều thuận buồm xuôi gió, có mấy người hộ vệ mặc dù nhận thấy được từ khi Lư Oanh gặp người đeo mặt nạ mặc áo bào trắng kia liền có tâm sự.

Bởi vì nàng vẫn luôn che dấu, nên bọn họ cũng không để ý.
 
Cứ ngày đêm xuôi theo dòng nước, thuyền cập bến rồi phải ngồi xe đi một đoạn đường, tới Lạc Dương đã là hai tháng sau, tiết trời đã chuyển sang cuối hạ đầu thu.
 
Trong hai tháng này, Lư Oanh cũng không chậm trễ, đoạn đường này đồng hành cùng  hộ vệ, còn có mấy con cháu thế gian, mà mấy người này có am hiểu dịch đạo, có sở trường về cầm, về tranh họa, Lư Oanh học hỏi trên đường đi, thời gian dài nhưng cũng ngắn ngủi để học tập kiến thức.
 
Lạc Dương ở dưới chân thiên tử, là nơi phồn hoa bậc nhất.

Xe ngựa chạy nhanh vào trong thành, Lư Vân chưa từng đến Lạc Dương, người luôn ở lì trong phòng mà giờ nhìn đế đô khắp nơi đều lộ ra vẻ xa hoa khí phái, thì cu cậu vừa hưng phấn vừa khẩn trương, không có cách nào bình tĩnh lại được.
 
Một hộ vệ thúc ngựa đi tới gần Lư Oanh đang mang mũ có màn che, từ trong lòng ngực lấy ra một hộp gỗ cung kính đưa cho Lư Oanh, nói: “Đây là chủ công trước khi đi để lại, ngài ấy nói, Lạc Dương là nơi ngọa hổ tàng long, quyền quý chỗ nào cũng có, trước kia có cho tiểu lang quân mảnh ngọc bội sẽ dễ dàng bị lộ thân phận, dễ gây chú ý, sẽ mất nhiều hơn lợi.

Trong hộp này có một mảnh ngọc bội khác, tiểu lang quân phải luôn mang theo bên người, trong mấu chốt có thể dùng phòng hộ bản thân.”
 
Lư Oanh tự tay nhận lấy hộp gỗ kia.

Mở ra nắp hộp thấy một khối mỹ ngọc trong suốt màu vàng yên lặng nằm trong đó, chính diện khối mỹ ngọc, qua một vài đường nét đã khắc lại một bộ sơn thủy, mặt trái bên trên có khắc một chữ “Quách”.
 
Đây là người nọ có ý tốt, Lư Oanh lập tức rũ mắt nói cám ơn: “Đa tạ, ta biết chừng mực.”
 
Hộ vệ kia không dám nhận lễ của nàng, vội vàng né qua, dừng một chút sau hắn lại nói: “Tướng quân Chấp Lục trước khi đi, cũng có dặn dò.”
 
“Xin mời nói.”
 
“Ngài ấy nói, tiểu lang quân giả trang thành nữ tử, nhưng lại có dung mạo nhất đẳng, nếu mặc nam trang, quả thật là người phong hoa tuyệt đại, rất hiếm có.

Dưới chân thiên tử, đám quyền quý nhất thời làm xằng bậy, mỹ mạo của tiểu lang quân còn chưa nhiều người biết đến, rất dễ khiến đám sài lang hổ báo thèm thuồng nhỏ dãi.

Vì vậy, tướng quân Chấp Lục cho rằng nếu có cơ hội, tiểu lang quân tốt nhất nên hung bạo lập uy thế vài lần, làm cho đám người nọ biết ngài là người có hậu thuẫn.

Tránh cho việc không lộ diện trước mặt người khác, lại biến mất không rõ nguyên do.


Ngài ấy còn nói, chủ công rất bận rộn đến lúc đó không có thừa sức lực đi lục soát từng nơi một đâu!”
 
Nghe đến đó, Lư Oanh sắc mặt thay đổi.
 
Nàng mới vừa tới Lạc Dương, liền nhận được lời cảnh cáo của Chấp Lục, có thể thấy được chuyện như vậy tuyệt không hiếm thấy.

Trước kia Lư Oanh cũng nghe qua, có nhiều người quyền quý, chỉ cần nhìn thấy cực phẩm, căn bản sẽ không cho món đồ cực phẩm kia trở nên quá nổi bật hoặc là không cho người khác cơ hội chiếm lấy, cứ như vậy trực tiếp đem người ta đánh ngất rồi bắt về độc chiếm, bất kể là chơi chán hay là chưa chơi chán, người nọ cũng sẽ ở chỗ vĩnh viễn không thấy mặt trời ngây ngốc cả đời.

Có thể vĩnh viễn, người nhà bạn bè bằng hữu của họ, sẽ không biết họ còn sống hay đã chết!
 
Thấy sắc mặt Lư Oanh thay đổi, hộ vệ kia cung kính nói: “Tuy nhiên chuyện như thế tiểu lang quân cũng không cần quá lo lắng, tướng quân đã an bài phủ đệ cho tiểu lang quân.

Tướng quân còn nói, gần đây Lạc Dương không được yên ổn, người để ý tới chủ công thật sự quá nhiều, tướng quân có ý muốn bảo vệ ngài nhưng phải làm một cách kín đáo.

Ngài tuy là thông minh hơn người, nhưng lại chưa quen thuộc tình thế ở Lạc Dương, nếu như bị bên trên chú ý, dễ bị ám toán.

Tiểu lang quân tốt nhất nên cẩn trọng mà làm việc.”
 
Lư Oanh suy nghĩ một chút, thật tình nói: “Thay ta tạ ơn tướng quân Chấp Lục”,  Lư Oanh nghe đến đó, trong bụng kinh hãi.

Nàng tưởng rằng Lưu Cương cao quý vì ngài ấy là Thái tử đương triều, rất nhiều chuyện ưng thuận mà không sợ hãi.

Tuy vậy bây giờ nghe lời nói này của Chấp Lục, nàng đột nhiên phát hiện, có lẽ lần này Lưu Cương ngay thôn trang cũng không có ở lại mà vội vã rời Vũ Hán nhanh chóng trở lại Lạc Dương, là chuyện ngoài ý muốn.
 
Hộ vệ kia hỏi: “Tiểu lang quân còn có cái gì phân phó, chi bằng nói ra hết, để thuộc hạ lập tức bắt tay vào sắp xếp.”
 
Lư Oanh suy nghĩ một chút, một hồi lâu mới nói: “Chờ ta nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho ngươi biết.”
 
“Vâng.”
 
Hai người Lư Oanh và hộ vệ nói chuyện với nhau, thì Lư Vân và Nguyên thị cách đó không xa, líu ríu hỏi và nghị luận.
 
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn Lư Vân một cái, trong lòng thầm nghĩ: Chuyện quan trọng cần dàn xếp trước mắt, là chuyện học tập của A Vân.
 
Nàng và Lưu Cương đã đến tình trạng này, chuyện học hành của Lư Vân tựa hồ cũng nên từ hắn an bài.

Chưa nói đến thân phận của hắn, chỉ cần Chấp Lục hời hợt nói một câu, Lư Vân cũng có thể trong thời gian ngắn một bước lên trời.

 
Cũng không rõ tại sao, Lư Oanh mờ mịt cảm nhận được, có phải quá sớm để Lư Vân mang dấu ấn của Lưu Cương, khiến cậu dấn thân vào giới chính trị sớm trở thành phe cánh của Thái tử? Vậy không phải là chuyện tốt, còn tại sao thì Lư Oanh vẫn chưa tìm được lời giải thích cho việc này.
 
Đoàn xe không nhanh không chậm đi tới phía Bắc thành Lạc Dương.

Nơi đó, có phủ đệ Chấp Lục đã chuẩn bị sẵn cho Lư Oanh. 
 
Ở phía sau, tiếng cười nói Nguyên nương và Lư Vân không ngừng truyền đến.
 
Sau nửa canh giờ, xe ngựa Lư Oanh cùng hai người họ đi vào một cái ngõ hẻm.
 
Ngõ hẻm này yên lặng sâu thẳm, bàn đá xanh được quét dọn tương đối sạch sẽ, có thể thấy được cửa lớn sơn đỏ hai bên, người ở nơi này không phú thì quý.
 
Đi vào ngõ hẻm này, đám hộ vệ vốn đồng hành cũng biến mất bóng dáng, chỉ có một người trung niên mập mạp dẫn xe ngựa ba người Lư Oanh càng vào càng sâu.
 
Đối với việc những hộ vệ kia biến mất, Lư Oanh cũng biết nguyên nhân, tất nhiên là Lưu Cương muốn để lại cho mình một mảnh tình cảnh tương đối sạch sẽ, dù sao Thanh Y Vệ vô cùng nổi bật.

Bọn họ chắc hẳn đã ngụy trang, nhưng dưới chân thiên tử, hạng người gì không có? Những người nhãn lực cao minh, nhìn một cái liền có thể thấy được những người này có dấu vết đi ra từ cấm vệ đại nội, do đó chú ý tới nàng .
 
Chỉ chốc lát, mấy chiếc xe ngựa đã đi vào một điền trang.
 
Cái điền trang này rất nhỏ, diện tích chỉ chiếm mười mẫu, bố trí ở bên trong tinh xảo, lộ ra dáng vẻ xa hoa.

Khiến cho Lư Oanh bất ngờ chính là, thôn trang này có một nhánh hồ nhỏ, mà nghe người trung niên kia nói, hồ nhỏ này nối thẳng ra sông Lạc Hà.
 
Thật đúng là thói quen của Lưu Cương!
 
Trong trang, người hầu đã sớm sắp xếp đầy đủ hết, hai căn phòng nhỏ tinh xảo ở trong nhiều loại hoa cây xanh.

Lập tức, Lư Oanh đem phía căn bên phải cho Nguyên thị ở, còn mình và Lư Vân thì ở tại căn còn lại.

Lư Oanh ở cùng với đệ đệ một chỗ, thực ra là nàng chuẩn bị từ nay về sau, dùng thân phận nam nhi xuất đầu lộ diện.
 
Tuy nói nàng giả trang thành nam tử có chút không an toàn, nhưng để xuất đầu lộ diện trong bộ nữ trang đó nàng càng không an toàn hơn.
 

Xuống xe ngựa, Lư Oanh liền đi tắm, vừa ra bên ngoài liền thấy Nguyên thị chạy đến trước mặt nàng phấn khởi nói: “Đại ca, còn có suối nước nóng nữa cơ.

Cái thôn trang nhỏ này mà lại có suối nước nóng.”
 
Thấy vẻ mặt vui mừng của Nguyên thị, Lư Oanh cười cười.

Nàng vỗ vỗ đầu nai con cười nói: “Không muốn nghỉ ngơi sao? Thành Lạc Dương dưới chân thiên tử, nghe nói có rất nhiều đồ ăn ngon không gì sánh kịp”, mới nói tới đồ ăn là thấy vẻ mặt Nguyên thị nuốt nước miếng mấy lần, hai mắt sáng như sao trên trời.
 
Lư Oanh nhịn cười: “Kêu A Vân đi cùng, chúng ta ra ngoài đi dạo phố.”
 
“Được, được!”,  Nguyên thị hưng phấn chạy đi, nhảy nhót đi gọi Lư Vân.
 
Gọi Lư Oanh là Đại tỷ tỷ, Nguyên thị đương nhiên là Nhị tỷ rồi, đối với đệ đệ Lư Vân đặc biệt chăm sóc.

Một nữ tử nhiều năm không có người thân, chỉ khi gặp Lư Oanh và Lư Vân, Nguyên thị mới lộ ra vẻ mặt làm nũng họ, vui vẻ an bình.

Mà tính tình Lư Vân, vốn phản cảm người không thân thiết đi đối tốt với cậu.

Vì vậy mỗi lần Nguyên thị vì cậu chạy không có hình tượng thục nữ gì hết, cậu sẽ ở sau quát lớn mấy câu, cuối cùng tránh không được chạy theo kìm người nọ lại.

Lần này chung đụng hơn hai tháng, ba người so với tỷ đệ ruột tình cảm còn vượt xa hơn.
 
Hiện tại vừa lúc chạng vạng, Lư Oanh mang theo miếng ngọc bội khắc chữ Quách, dẫn theo mấy người hầu, cùng Lư Vân và Nguyên thị ra khỏi nhà.
 
So với lúc vừa tới Thành Đô và Giang Châu, Lư Oanh sống vô cùng thoải mái, mà Nguyên thị lại càng giàu đến chảy mỡ.

Ba người vừa ra khỏi cửa, Lư Vân liền che chắn cho Nguyên nương ở phía trước, thay nàng ta hỏi thăm người đi đường vài chỗ ăn uống gần đó.

Sau đó, hai người cũng không quản Lư Oanh, thật cao hứng chạy đến chợ đêm cách đó không xa.
 
Ánh nắng lúc chạng vạng rực rỡ ở phía Tây, nhiễm đỏ từng sợi ánh nắng chiều.
 
Đi tới hướng đế đô, trải qua cuộc sống mới, hai thiếu niên thiếu nữ tính tình giống nhau lại mang theo vài phần ngây thơ chạy càng nhanh.
 
Lư Oanh lắc đầu, lấy tay đè mũ sa, bước nhanh hơn.
 
Đầu thu khí trời vô cùng nóng bức, hiện tại chính là lúc thoải mái nhất trong một ngày, giữa ngã tư đường Lạc Dương kẻ đến người đi, xe ngựa khắp nơi.

Lư Oanh thấy đuổi không kịp hai người kia, liền nói với một người hầu phía sau: “Đi nhanh lên, theo sau bảo vệ tốt bọn họ.”
 
Người hầu còn chưa vâng lệnh, đã thấy một chiếc xe ngựa từ trong đường tắt vọt tới, xe ngựa kia chạy rất nhanh hướng về phía hai người Lư Vân.

Nguyên thị bị dọa sợ đến sững sờ, Lư Vân tay chân linh hoạt đột nhiên xông tới, đẩy nàng ấy qua một bên trên đường phố, do đó tránh được kia chiếc xe ngựa. 
 

Chẳng qua động tác lúc Lư Vân xông ra rất mạnh, hiển nhiên kinh động đến con ngựa, chỉ nghe con ngựa kia một tiếng hí dài , hướng đến một bên tường phi tới.
 
Phu xe sợ hết hồn, khẩn cấp vung roi ngựa, hộ vệ bên cạnh mã xa kia vội vàng lao ra, ba người hợp lực, cuối cùng làm cho mã xa ổn lại.
 
Kinh hoàng vừa qua, liền nghe được giọng của nữ chủ nhân chạc tuổi Lư Oanh trên mã xa kia : “Bắt hai tên nhà giàu mới nổi này lại!”
 
Bất kể Lư Vân hay Nguyên thị, đều lộ ra loại cử chỉ của nhà giàu mới nổi, vì vậy người trong xe kia mới quát như vậy.
 
Chân mày Lư Oanh nhăn lại, bước nhanh đến phía trước.

Lư Vân động thân che chở  trước người Nguyên thị, hướng xe ngựa hắng giọng nói: “Khoan đã!”, mặt không thay đổi cao giọng nói: “Vừa rồi rõ ràng là xe ngựa của ngươi đụng chúng ta...”
 
Không đợi cậu nói cho hết lời, nữ nhân trong xe ngựa liền dè bỉu cười lạnh nói: “Thì thế nào? Mạng của ta quý giá chừng nào? Sao có thể so sánh với mấy thứ dân bọn ngươi?”
 
Giọng nói rõ ràng cố ý gây sự.
 
Một bên cười lạnh, nữ nhân trong xe ngựa một bên rèm xe vén lên, lộ ra một gương mặt tinh xảo mỹ lệ, nhìn về phía hai người Lư Vân, thực là như đợi con kiến hôi!
 
Nhìn nữ nhân ra lệnh cho hộ vệ tiến lên, Lư Oanh từ từ tháo mũ sa.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh nàng có mấy âm thanh nói chuyện vang lên: “Lại là người của Vệ phủ”,  Lư Oanh một lần nữa đội mũ sa lên, lại gần mấy người kia thấp giọng hỏi: “Vệ phủ này có địa vị gì?”
 
Người nọ thấp giọng nói: “Còn có thể có địa vị gì? Không phải là Vệ thị bị vị Thập Cửu lang quân của Phạm Dương Lư thị* chọn trúng sao, hai nhà chuẩn bị liên hôn...!Nếu không, Vệ phủ làm sao mà không vênh váo như vậy?”
*Phạm Dương Lư thị: tức nhà họ Lư ở Phạm Dương.
 
Một người khác vậy nhỏ giọng nói: “Một nhà họ Vệ này đều dùng mắt trên nhìn kẻ dưới, bắt nạt người thế yếu.

Phạm Dương Lư thị cũng là gia tộc có danh tiếng, vậy mà sao liên hôn với người như vậy?”
 
“Nói không chừng lần này Vệ thị thấy đây hai người đó cử chỉ non nớt, cũng không nói giọng Lạc Dương, liền cố ý đem trút giận giải toả ác khí rồi…”
 
Mấy hộ vệ đang vây quanh Lư Vân và Nguyên thị, mọi người vây xem ngạc nhiên phát hiện, những hai người này này mặc dù vẫn lộ vẻ non nớt quê mùa nhưng một chút cũng không có bối rối.

Bọn họ nhìn sang những hộ vệ vây đằng sau, đồng loạt quay đầu lại tìm kiếm ai đó.
 
Theo hướng mắt bọn họ, mọi người mới phát hiện trong đám người, một thiếu niên tao nhã tay cầm mũ che, phong thái như ngọc.

Giờ phút này, thiếu niên xinh đẹp ấy đang đi tới mang một loại ưu nhã ung dung, hướng về phía xe ngựa Vệ thị kia.
******** 
Ngày úp: 21/06/2022 lúc: 06:30 PM
Tiếp tục lại nào ~~
 

Bình Luận (0)
Comment