Ở một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, điều đặc biệt là căn biệt thự trên lại ở một chỗ vắng vẻ gần khu đồi. Vậy nên xung quanh căn biệt thự được bao phủ bởi một màu xanh của lá cây. Nó khiến cho những người sống trong đó có một cảm giác thoải mái, thư thái mà ít nơi có được.
Có thể Lâm Thần chắc chắn sẽ biết nơi này, bởi vì chính cậu đã từng phải làm hộ vệ cho một cô gái ở trong căn biệt thự này. Đó không ai khác chính là cô nàng Thanh Tuyết, một cô nàng trong nóng ngoài lạnh chỉ muốn ức hiếp cậu...
Bây giờ, Thanh Tuyết đang ngồi ăn cùng với một ông già, đó cũng là ông của cô ấy. Tuy trên bàn đủ tất cả mỹ thực với rất nhiều màu sắc bắt mắt nhưng Thanh Tuyết lại tỏ vẻ buồn chán, cô tỏ vẻ mệt mỏi chống đũa nhìn lên bầu trời. Điều này khiến cho lão gia nhà cô lo lắng hỏi:
“ Thức ăn không ngon sao, hay là cháu mệt. Có cần nhờ bác sĩ thăm khám không cháu?”
Thanh Tuyết nghe thấy câu nói của ông, cô thở dài một hơi. Khuôn mặt xinh đẹp dựa vào mặt bàn, vẻ mặt ủ rũ buồn rầu nói:
“ Cháu chỉ cảm thấy hơi mệt trong người một chút, ông không cần lo cho cháu đâu.”
Nghe lời than thở từ đứa cháu bích tôn của mình, lão cảm thấy đúng là dở khóc dở cười. Đúng là tình yêu có thể thay đổi tính cách của một người. Tình huống này khiến cho lão nhớ về ngày xưa, thời mà lão là một thanh niên trai tráng, lúc đó thì lão cũng si mê với một cô gái chẳng kém cạnh gì đứa cháu bây giờ của lão.
Đối với ánh nhìn của lão cùng với hành động của Lâm Thần nên lão vô cùng an tâm giao đứa cháu gái này cho cậu ta. Tuy nhiên, cậu ta cũng khiến cho lão rất đau đầu vì sự cố chấp đó. Bây giờ, cậu ta còn khiến cho Thanh Tuyết phải bỏ ăn vì hắn, điều này khiến cho lão hừ lạnh nói:
“ Cậu ta thật đúng là ấu trĩ, để cháu gái ta bỏ ăn như này mà còn dám lởn vởn bên ngoài. Để cậu ta đến đây xem ta trừng trị như thế nào?”
Thanh Tuyết vẻ mặt u sầu, nghe thấy câu này thì thân thể cô bỗng dưng giật nảy lên, giống như vô cùng gấp gáp nói:
“ Ông...ông đừng làm như vậy với anh ấy. Cháu chỉ mệt một chút thôi mà...”
Nhìn thấy cháu của mình chỉ vì cậu ta mà khổ sở như vậy, lão thở dài nói:
“ Cậu ta có ma lực gì khiến cho cháu chết mê chết mệt vậy. Nhìn cháu kìa, đêm nào ông cũng thấy cháu đứng nhìn ngoài cửa, cháu đừng nghĩ qua được mắt ông”
“ Dạ...cháu chỉ đứng đó vì...”
“ Cháu không cần nói nữa, ta cũng thấy hết rồi”
Thanh Tuyết cũng không ngờ hành động đó cũng bị ông nhìn vào trong mắt. Lúc này, cô chỉ biết lấy tay cuốn cuốn mái tóc trắng mượt của mình.
Cô trong đầu lúc này chỉ còn lại hình ảnh của Lâm Thần. Lúc anh ấy cứu cô khỏi tên biến thái, rồi còn lấy thân đỡ cô khỏi nguy hiểm nữa,... nhất là khi cô “hôn” anh ấy một cách điên cuồng...từng kỷ niệm đó cứ xuất hiện trong đầu cô khiến cho cô không thể nào quên được.
Cái tình cảm sâu đâm dành cho Lâm Thần khiến cho cô nhớ nhung mỗi đêm. Lúc đầu, cô lấy công việc ra để quên đi cái sự nhớ nhung đó. Cứ tưởng như thế là cô có thể chống chọi được cái cảm giác đó, tuy nhiên rất tiếc là nó không như cô nghĩ.